TRANG VĂN HÓA- LỊCH SỬ

Trái Tim Lầm Lỡ

Tác giả: Dương Đại Trường
Thể loại: Truyện ký

Lời Giới Thiệu: Đây là truyện ký của nhà văn Dương Đại Trường. Tác giả ghi lại thân phận người phụ nữ Việt Nam lâm vào hoàn cảnh éo le tình ái sau ngày gọi là "đổi mới" kinh tế của nhà nước Việt Nam. Tên các nhân vật trong truyện ký Trái Tim Lầm Lỡ của nhà văn Dương Đại Trường là những nhân vật hư cấu. Vì vậy, mọi sự trùng hợp là ngoài ý của tác giả. Câu chuyện được trích từ tuyển tập truyện ngắn nhan đề Chiều Xưa Nhạt Nắng của nhà văn Dương Đại Trường.

Adelaide 30/10/2015
Dương Đại Trường

 

 

 

     Bà Xuân ngồi ngã lưng vào chiếc ghế dựa, một chân gác lên cạnh bàn cafê, tâm tư suy nghĩ. Bà nhớ lại cách nay gần tám năm, ngày Mộng Tuyền mới đến thuê phòng trọ để đi làm công nhân cho xí nghiệp may mặc của Đài Loan. Khi đó Mộng Tuyền còn là một cô gái ngây thơ nhìn đời dưới đôi mắt tròn xoe, sáng quắc, tràn đầy hy vọng, mơ ước về tương lai rực rở. Dáng vóc của Mộng Tuyền thuở ấy rất hấp dẫn với thân hình thon thả, đôi chân dài như người mẫu và cặp mắt long lanh của cô gái vừa qua tuổi dậy thì, còn vương nét thơ ngây chơn chất. Mộng Tuyền làm công nhân được hơn một năm thì cuộc đời của cô bắt đầu xảy ra giông tố tình trường! Mộng Tuyền đã phải lòng yêu một người đàn ông lớn hơn cô mười tuổi và có vợ con ở quê nhà, có chức vụ trong xã hội: Giám đốc hành chánh của công ty xây dựng cầu đường, người cùng quê Đồng Tháp với cô. Mộng Tuyền quen với Thành trong dịp tình cờ một buổi tối dự tiệc của Hội Đồng Hương tỉnh Đồng Tháp mà cô mới vừa gia nhập từ sự giới thiệu của người bạn công nhân làm chung xí nghiệp may quần áo xuất khẩu. Hai người chung sống với nhau như vợ chồng và Mộng Tuyền cứ nghĩ Thành là người đàn ông có một lần đỗ vở hạnh phúc như Thành đã tâm sự với cô khi lần đầu gặp nhau. Nhưng rồi một hôm, tan ca ở  xí nghiệp về, khi vừa bước vào nhà, Mộng Tuyền định đi lên cầu thang thay áo quần rồi xuống bếp nấu cơm, thì bất chợt bà chủ nhà gọi giật Mộng Tuyền, bà Xuân báo tin:
- Lúc trưa nầy có một người đàn bà trung niên đến tìm cháu.
     Mộng Tuyền chau mày hỏi lại:
- Bà ấy có nói nhắn gì cho cháu không hả dì Xuân?
- Không! Bà ấy chỉ cho biết về quan hệ họ hàng với cháu: Bà ta tự giới thiệu là cô của cháu từ dưới quê Sa Đéc lên thăm..
     Mộng Tuyền đứng lặng yên cố suy nghĩ rồi thắc mắc nói với dì Xuân:
- Cháu không còn người thân nào ở quê nhà cả, ngoài mẹ già đang đau bệnh nằm liệt giường mấy năm nay, cháu phải nhờ đứa con ông anh lối xóm chăm sóc, mỗi tháng trả cho con bé một triệu đồng tiền lương!
     Mộng Tuyền linh tính có điều gì bất thường, lấy tay vừa bóp trán, vừa leo lên cầu thang suy nghĩ về người đàn bà trung niên đi tìm mình là ai? Tiếng dì Xuân từ nhà bếp nói vọng lên:
- Bà ấy cũng nói nhắn với dì: “ Tôi đi ăn cơm xong rồi sẽ trở lại đây để gặp cô Mộng Tuyền, tôi có chuyện quan trọng ở quê nhà, cần gặp để báo tin cho cô ấy!..”
- Vậy hả dì!
     Nói chuyện đến đây, Mộng Tuyền chợt nhớ đến chồng sao giờ nầy vẫn chưa về nhà, Mộng Tuyền xoay người lại, quay mặt nhìn xuống đất lớn tiếng hỏi:
-  Hôm nay dì Xuân thấy ông xã của cháu về nhà chưa?
- Chưa! Ừ nhỉ! Cháu Thành hôm nay sao đến giờ nầy vẫn chưa về nhà....
       Bổng có tiếng chuông điện thoại reo lên, Mộng Tuyền bấm nút nhận cuộc gọi:
- Alo! Em hả! Bà xã ra ngay quán cafê nơi đầu đường gặp anh gấp.... Nhanh lên kẻo không kịp!!
- Alo! Alo! Alo.... Sao tắt máy rồi!
       Linh tính có chuyện không lành xảy ra, Mộng Tuyền vội vã bước xuống cầu thang đi đến điểm hẹn mà chồng cô vừa hối hả nói nhắn trong điện thoại. Mộng Tuyền vừa bước ra cửa, gặp người đàn bà trung niên, nhìn chăm vào mặt cô, hỏi thăm tìm người:
- Có phải đây là nhà của cô Lâm Mộng Tuyền không hả!
- Dạ phải! Mộng Tuyền chính là tên của em. Chị tìm em có chuyện gì không?
     Mộng Tuyền vừa dứt lời, bà ta nói thẳng vào đề:
- Tôi là vợ của ông Thành, giám đốc hành chánh của công ty cầu đường thành phố Hồ Chí Minh...Tôi có chuyện riêng cần bàn thảo với cô.
      Bất chợt Hoàng Dung xưng là vợ của ông Thành, Mộng Tuyền nghe như ù tai, tá hỏa tam tinh, cố lấy bình tĩnh lại rồi trả lời tránh né:
- Nhưng ông Thành là ai? Em chẳng có quan hệ gì với ông ta mà chị phải cần bàn thảo... Em nghĩ chị đã tìm lầm người và sai địa chỉ!
      Hoàng Dung đã nhiều lần đánh ghen hằng lố tình nhân của ông chồng đào hoa, nên đã rèn luyện cho bà có nhiều kinh nghiệm, bà nói dịu dàng:
- Chồng tôi có quan hệ với cô hay không thì sẽ được xác minh rỏ ràng!
     Hoàng Dung nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Mộng Tuyền, bà ngọt ngào khẻ hỏi:
- Chị muốn cùng em nói chuyện giây lát được không.? Chị muốn xác minh những điều mà cô thư ký của chồng chị đã báo tin cho chị biết về mối quan hệ giữa em và anh Thành.
      Mộng Tuyền nghe Hoàng Dung nói chuyện rất ngọt ngào, nhẹ nhàng và lịch sự nên lòng cô bắt đầu mềm nhũng xuống, đáp nhẹ:
- Dạ! Mời chị vào nhà...
      Dì Xuân nảy giờ đứng bên trong quán cafê theo dõi câu chuyện của hai người, biết Mộng Tuyền đang làm kẻ thứ ba trong cuộc tình, dì Xuân lên tiếng như để làm giảm căng thẳng và gở rối dùm cho Mộng Tuyền:
- Cô Hoàng Dung uống gì hả!
    Hoàng Dung nhìn vào chiếc tủ kính trưng bày những loại nước giải khát trong quán rồi đáp:
- Dì làm cho tôi một ly trà sửa Lipton... Một muỗng đường thôi nhé!
      Quay nhìn sang Mộng Tuyền, dì Xuân nói:
- Cháu đi làm nước uống cho Hoàng Dung dùm dì.
        Hoàng Dung nghe dì Xuân bảo Mộng Tuyền làm nước và xưng hô nhau bằng dì cháu, Hoàng Dung khẻ hỏi:
- Mộng Tuyền là cháu của dì Xuân hả?
- Không phải cháu ruột! Mộng Tuyền là người thuê phòng trọ nhà tôi. Cháu nó ở trọ nhà tôi cho gần xí nghiệp may mặc, cháu làm công nhân đã được hai năm rồi.
       Dì Xuân ngừng giây lát suy nghĩ, dì nói như giải bày dùm hoàn cảnh của Mộng Tuyền:
- Tôi thấy Mộng Tuyền là đứa con gái có tính tình hiền thục và chăm chỉ làm ăn. Mấy năm nay, tôi chỉ thấy cháu nó sáng sớm đi làm rồi chiều về nhà phụ cơm nước và quán xá với tôi, nên tôi thương tình nhận nó làm cháu nuôi, xem cháu như người thân trong gia đình.
    Hoàng Dung nghe dì Xuân nói tốt cho Mộng Tuyền, trong đầu dâng lên sự hoài nghi về những tin tức mà người thư ký của chồng cung cấp cho mình. Phải chăng đây là tin giả dối.? Hoàng Dung khẻ hỏi dì Xuân thêm chi tiết để thăm dò quan hệ tình nhân của chồng:
- Cô Mộng Tuyền quê ở đâu vậy dì Xuân?
- Theo như Mộng Tuyền nói, quê cháu ấy ở Đồng Tháp...
     Chợt nhớ những lời xác định của Hoàng Dung lúc trưa nầy, về quan hệ của Hoàng Dung  với Mộng Tuyền, Dì Xuân thắc mắc:
-Lúc trưa nay cô nói với tôi, cô là người thân của Mộng Tuyền từ dưới quê lên gặp cháu Mộng Tuyền có chuyện quan trọng! Sao bây giờ cô hỏi tôi quê quán của cháu Mộng Tuyền hả?
      Dì Xuân hỏi đột ngột làm Hoàng Dung lúng túng, trả lời ú ớ:
- Ư! Ư... Thật ra, tôi là láng giềng với cô Mộng Tuyền.
- Thế à! Cô Hoàng Dung gặp Mộng Tuyền có chuyện gì quan trọng không hả?
- Dạ không! Tôi gặp cô ấy có chút chuyện riêng.
       Hai người chuyện trò đến đây, Mộng Tuyền mang nước ra đặt ly xuống bàn rồi khẻ mời:
- Mời chị dùng nước.
       Dì Xuân lịch sự, đứng dậy để hai người nói chuyện riêng tư:
- Cháu Mộng Tuyền tiếp khách nha.
- Dạ! Cám ơn dì Xuân.
       Hai người ngồi yên, chưa ai nói điều gì! Hoàng Dung sợ mình hiểu lầm Mộng Tuyền là tình nhân của chồng theo như báo cáo của cô thư ký, nên Hoàng Dung dè dặt hỏi đoán:
- Mộng Tuyền có người yêu chưa hả em?
       Vì Mộng Tuyền đã có nghi ngờ về quan hệ của Hoàng Dung với Thành: Hai người chắc là vợ chồng với nhau. Mộng Tuyền khẻ trả lời:
- Dạ! Em còn độc thân chị ạ. Em còn phải lo làm kiếm tiền nuôi mẹ già bệnh hoạn ở quê nhà!...
- Vậy hả! Tội nghiệp cho em....
       Đến đây, Mộng Tuyền thăm dò về Hoàng Dung:
- Hồi trưa nầy, nghe dì Xuân nói là chị tìm em. Chị tìm em có việc gì không hả chị?      Hoàng Dung ấp úng đáp:
- Có thể chị tìm nhầm người trùng tên với em!
         Hoàng Dung sẳn dịp, nói rỏ về nguyên do mình đi tìm người tình nhân của chồng có tên Mộng Tuyền. Hoàng Dung cầm ly uống nước rồi chậm rải kể:
- Cô Mộng Tuyền mà chị đi tìm là người vợ bé của chồng chị! Theo như bạn bè của chị cho biết, anh Thành và cô Mộng Tuyền đã quen nhau hơn ba năm nay rồi! Họ cũng đã mách với chị là cô Mộng Tuyền đang sống chung với chồng chị nơi quán cafê Chiều Tím nầy....
     Hoàng Dung cúi mặt suy nghĩ một lúc rồi tâm sự với Mộng Tuyền về tính tình trăng hoa và cuộc đời tình ái lăng nhăng của người chồng:
- Chị tìm cô Mộng Tuyền không phải để đánh ghen, hành hung hay làm nhục cô ấy! Chị muốn gặp cô Mộng Tuyền để khuyên cô ấy tránh xa anh Thành, người đàn ông nầy không có đạo đức và trách nhiệm với vợ con, lấy ông ấy làm chồng chỉ khổ thân mà thôi! Thành thật mà nói, chồng chị là người chuyên đi lừa gạt tình cảm của phụ nữ! Từ ngày chị về làm vợ anh Thành đến nay, anh ấy lừa gạt tình cảm hằng lố phụ nữ nhẹ dạ, nghe theo những lời ngọt ngào giả tạo của anh ấy!. Riết rồi chị không còn cảm giác ghen tuông gì nữa! Làm thân phận gái, có mấy ai chịu cảnh lấy chung một chồng! Chị rất tội nghiệp cho những cô gái nhẹ dạ bị anh Thành gạt tình! Vì vậy, thà không nghe biết đến thì thôi, chứ biết được anh Thành quen với ai thì chị phải tìm đến gặp mặt để khuyên nhủ, cẩn thận người đàn ông nầy! Chị xem việc làm của chị nhằm tích phước đức cho những đứa con sau nầy giảm bớt nghiệp báo do ba chúng nó gây ra!
      Mộng Tuyền ngồi lắng nghe những lời tâm tình của Hoàng Dung, trong lòng dâng lên nỗi đau thắt con tim mà cô đã lỡ trao tình cho tên sở khanh tình ái! Mộng Tuyền định thú nhận với Hoàng Dung là chính mình đã trở thành nạn nhân của chồng chị, một tên chuyên lường gạt ái tình phụ nữ! Mộng Tuyền vừa mở miệng định nói lời thú nhận, dì Xuân từ nhà bếp bước ra ngắt ngang câu chuyện, nhằm có ý xua đuổi khéo Hoàng Dung đi về:
- Ngày mai cháu có đi làm không hả Mộng Tuyền? Nếu có làm thì đi ngủ sớm! Cháu nên giữ gìn sức khỏe. Dạo nầy xí nghiệp tăng ca, dì thấy cháu làm quá sức lực, ốm đi nhiều !!!
- Dạ!
      Nghe dì Xuân nhắc tới thì giờ, Hoàng Dung đưa tay lên nhìn đồng hồ, thốt lên:
- Ồ! Gần chín giờ rồi! Chị em mình đã trò chuyện với nhau hơn hai tiếng đồng hồ. Chị em mình sẽ có dịp khác tâm sự nhiều hơn... Chị cáo từ để em nghỉ ngơi, sáng đi làm.
      Hoàng Dung đứng dậy từ giã Mộng Tuyền ra về. Ra khỏi cửa bà đưa tay làm dấu hiệu chào nhau rồi vẫy gọi chiếc taxi về nhà.
     Mộng Tuyền vẫy tay chào đáp lại, cô trở vào nhà đi thẳng lên phòng, ngã người xuống nệm nằm khóc thút thít. Bây giờ Mộng Tuyền biết đời mình bắt đầu đi vào khúc quanh éo le tình ái! Bao nhiêu kỷ niệm lần lượt kéo nhau về chiếm ngự vùng tâm tư của cô. Nhớ lại, những ngày tháng mới quen với Thành, những kỷ niệm đẹp trải dài theo ước mơ của cô, mong có được người chồng thủy chung trọn vẹn và cùng nhau dìu dắt hết đoạn đường đời. Ngần ấy thời gian bên nhau với chồng, Mộng Tuyền chưa bao giờ suy nghĩ viễn ảnh xảy ra của ngày hôm nay, đối diện với những sóng gió đến đời mình! Rồi đây, còn đâu nữa những hôm cô được an ủi, được bày tỏ tâm sự của mình cho chồng nghe và nhận được những nụ hôn nồng cháy, vổ về an ủi và hạnh phúc xác thịt tuyệt vời! Nghĩ đến đây, những giọt lệ bổng dưng tuôn ra làm cay xè đôi mắt, làm nhạt nhòa ánh đèn nê-ong của vùng không gian nhỏ hẹp nơi căn phòng trọ thân thương mà tháng ngày cô cư ngụ làm công nhân cho xí nghiệp may mặc! Mộng Tuyền úp mặt xuống chiếc nệm, cố ngăn những dòng lệ... Nhưng cơ hồ nó cứ tuôn trào ra, rơi xuống thành giọt làm ướt vài chỗ trên tấm trải nệm màu xanh nhạt, nhăn nheo....
     Đêm đã về khuya mà Mộng Tuyền vẫn chưa chợp mắt! Cô đứng dậy đi đến bên khung cửa sổ căn gác trọ, nhìn ra ngoài quan sát cảnh vật. Con đường sỏi đá trước cửa nhà về khuya đã vắng người và xe cộ qua lại. Thỉnh thoảng có tiếng chó sủa người vang lên nghe khô khan đơn độc.Từ xa vọng lại những lời hát nghe buồn vời vợi cho kiếp làm người phù du trong vũng lầy nhân thế. Bài hát nghe lúc được, lúc không! Bản nhạc nầy Mộng Tuyền cũng rất thích nghe và đã thuộc lào vì hợp với cuộc đời của cô: ‘...Đời là vạn ngày sầu, biết tìm vui chốn nào. Ta quen nhau bao lâu, nhưng tình đã có gì đâu! Nhiều khi em cũng muốn biết, bao giờ sẽ có tình yêu? Cho lòng không thấy quạnh hiu, khi đêm dài buông xuống tịch liêu.....’.
     Nghe xong bài hát, Mộng Tuyền buông tiếng thở dài, trở lại ngồi xuống nệm, ngã mình định dỗ giấc ngủ. Bổng điện thoại reo vang, Mộng Tuyền nheo mắt nhìn thấy số điện thoại xa lạ, cô đưa ngón tay ấn nút nhận cuộc gọi, nói với giọng mệt mỏi:
- Alo! Alo.! Xin lỗi ai đầu dây ?....
       Chưa dứt lời, bên kia cuộc điện đàm Thành lên tiếng phân bua:
- Xin lỗi em! Anh đã dấu em bấy lâu nay! Anh đã có vợ và hai đứa con!
      Vừa nghe tiếng của Thành, Mộng Tuyền tắt điện thoại. Lòng cô dâng lên nỗi hận vì Thành đã dối gạt cô bấy lâu nay, Thành nói dối đã chia tay với người vợ cũ để chiếm đoạt đời con gái của cô! Tiếng điện thoại lại reo và tiếp tục reo! Âm thanh tiếng chuông vang lên nghe khô khan trong đêm vắng! Nhưng Mộng Tuyền cố nén lòng, không nhận điện thoại rồi cô đưa tay ấn bàn phiếm, chuyển qua chế độ câm để không làm phiền sự nghỉ ngơi người khác.
     Dì Xuân nghe tiếng chuông điện thoại reo hoài, bà nói vọng lên:
- Đây không phải là cách thức để tránh né! Cháu phải nhận cuộc gọi và nói chuyện rỏ ràng với thằng Thành. Có vậy mới giải quyết được hoàn cảnh éo le giữa nó và cháu!
     Chiếc điện thoại lại run lên. Lần nầy Mộng Tuyền nghe theo lời dì Năm, nhận cuôc gọi của Thành. Mộng Tuyền sẳng giọng:
- Anh gọi tôi làm gì! Giờ đây, tôi muốn anh nói hết những gì mà anh đã dấu diếm với tôi trong thời gian qua…
     Nghe Mộng Tuyền xưng hô bằng từ ngữ ‘Tôi’, bên kia đầu dây, Thành phân bua không ngớt lời:
- Bởi vì anh thật lòng yêu em nên không muốn mất em! Vả lại, từ bấy lâu nay anh và vợ của anh sống không có hạnh phúc. Tụi anh đã ly thân lâu rồi!....
     Không nghe Mộng Tuyền trả lời, Thành tiếp tục giải thích:
- Alo! Em còn đó không.?
- Tôi đang nghe anh.! 
- Anh dự tính cuối năm nay sẽ làm đám cưới với em. Cho anh thêm cơ hội Mộng Tuyền nhé! Anh xin em tha thứ..!!
       Nhớ lại hồi chiều nầy, Hoàng Dung nói về bản tính trăng hoa của chồng bà cho Mộng Tuyền  biết. Mộng Tuyền khẻ hỏi thử lòng Thành:
- Anh nói quan hệ tình cảm giữa anh và vợ đã không còn nữa, anh có dám dẫn tôi về quê anh để giáp mặt với vợ anh không: Chị Hoàng Dung.?
      Nghe Mộng Tuyền nói đúng tên vợ mình, Thành ngạc nhiên, trả lời ú ớ:
- Ư... Sao em biết tên bà xã của anh: Hoàng Dung?
- Bà xã! Bà xã! Bây giờ anh đã thú nhận chị Hoàng Dung là vợ của anh rồi hả! Tại sao xưa nay anh giấu tôi?
- Bà ta là vợ đầu đời của anh... Nhưng chúng tôi đã ly thân, chờ ngày ra tòa ly dị. Anh và Hoàng Dung sống với nhau chưa bao giờ có được hạnh phúc, giống như hai chúng ta. Anh sống với Hoàng Dung chỉ vì hai đứa con mà thôi!
- Còn nhiều bà vợ sau nầy nữa, sao anh không cho tôi biết tên của họ.? Đến bây giờ mà anh cũng còn nói dối với tôi!... Chị Hoàng Dung hồi chiều nầy đến nhà trọ đã gặp mặt tôi và chị đã tâm sự về bản chất trăng hoa, lăng nhăng tình ái của anh cho tôi nghe. Qua những lời nói chuyện với nhau, tôi đã hiểu chị ấy là người vợ đã chịu đựng nhiều đau khổ với anh: Một người chồng không chung thủy, mèo mở gà đồng, nhiều mảnh tình với các cô gái nhẹ dạ. Nói thẳng ra, anh là người đàn ông sở khanh trong lãnh vực tình ái!!! Thế mà anh nói xấu chị Hoàng Dung đã không mang hạnh phúc cho anh. Đây là điều mà tôi khinh khi nhất của bọn đàn ông như anh! Anh Thành ơi! Vở kịch mà anh đã diễn xuất với tôi, đến đây hạ màn rồi! Tôi không tin những gì anh nói nữa…
      Nói đến đây, Mộng Tuyền nghẹn ngào, cô tắt nguồn rồi ném chiếc điện thoại xuống nệm giường, cố đi vào giấc ngủ.
      Mấy ngày qua Mộng Tuyền xin nghỉ phép xí nghiệp về quê thăm mẹ và cốt yếu tránh né Thành. Những ngày bên mẹ, Mộng Tuyền định tâm sự hoàn cảnh của mình cho mẹ biết, nhưng sợ mẹ lo lắng cho cô mà ảnh hưởng đến sức khỏe, nên Mộng Tuyền đành phải giữ kín trong lòng!
        Mộng Tuyền còn hai ngày nữa là hết hạn nghỉ phép. Trong lòng Mộng Tuyền đã quyết định chia tay với Thành. Mộng Tuyền lấy điện thoại gọi cho dì Xuân để hỏi dò tin tức những ngày qua:
- Dì ơi! Mấy hôm nay anh Thành có ghé nhà tìm cháu không?
- Không có!
        Suy nghĩ một lúc rồi Mộng Tuyền nói:
- Nếu anh Thành có ghé nhà thì dì nói với anh ấy là cháu đã nghỉ làm nơi xí nghiệp may mặc và về quê sinh sống, không trở lại thành phố nữa.  
       Dì Xuân tưởng Mộng Tuyền nghỉ làm xí nghiệp, dì lên tiếng khuyên:
- Cháu dại khờ quá! Tại sao vì thằng Thành mà cháu phải tránh né và bỏ việc làm của mình! Cháu phải suy nghĩ cho mẹ cháu chứ! Cháu nghỉ làm thì tiền đâu mà lo thuốc thang cho mẹ???
       Bên kia đầu dây điện thoại, Mộng Tuyền cười lớn tiếng, trả lời dì Xuân:
-Đây là ‘kế hoạch’ để cháu xa lánh anh Thành. Cháu vẫn đi làm bình thường cho xí nghiệp. Cháu sống chung nhà với  dì đã nhiều năm rồi, xem dì bây giờ như người thân trong nhà, làm sao cháu bỏ dì được!..
      Bấy lâu nay, dì Xuân xót thương hoàn cảnh Mộng Tuyền, dì cũng xem cô như là đứa cháu ruột. Nghe Mộng Tuyền nói lên nỗi lòng, dì Xuân mở lời:
-Từ đây về sau, cháu khỏi trả tiền thuê phòng cho dì. Mình xem nhau như là người một nhà. Sau giờ làm cho xí nghiệp may mặc, cháu về nhà phụ giúp với dì trông nôm quán cafê, thế là sòng phẳng hai bên, không khiến ai phải ái ngại!
       Dì Xuân suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
-Dì cũng là một người phụ nữ đã trải qua tình yêu dang dở! Dì hận kẻ bạc tình và dì đã thề nguyện trong lòng sống đời độc thân cho đến hết kiếp người.! Dì là một cô nhi, cha mẹ dì đã chết trong thời chiến tranh Quốc-Cộng, dì không có người thân! Hôm nay, dì muốn nhận cháu làm con nuôi để mẹ con chúng ta đùm bọc nhau và lo hậu sự cho dì sau nầy!  Cháu Mộng Tuyền nghĩ sao?
       Mộng Tuyền nghe dì Xuân mở lời, cô do dự lúc lâu rồi khẻ đáp:
- Dạ! Tuần sau con sẽ lên Sai Gòn sống với mẹ. Từ đây về sau, mẹ con chúng ta cùng nhau trông nom quán cafê để kiếm lợi tức sinh sống cho gia đình mình.
-Mẹ đồng ý lời đề nghị của con.!
        Hôm nay trời mưa dầm nên quán cafê Chiều Tím chưa khuya mà đã vắng khách! Mộng Tuyền dọn dẹp bàn ghế và rửa ly tách chuẩn bị đóng cửa. Bổng nhiên Mộng Tuyền cảm thấy choáng váng và xây xẩm. Cô đến ngồi xuống chiếc ghế gần bàn thu tiền lấy lại thăng bằng. Cả tuần nay, triệu chứng khác thường nầy đã làm cho Mộng Tuyền biếng ăn, mệt mỏi và đôi lúc buồn nôn… Mẹ Xuân đã trải qua thời kỳ thai nghén trong một lần lỡ dại, nhìn thấy con có những hiện tượng lạ, bà đến bên cạnh hỏi khẻ Mộng Tuyền:
- Mấy hôm nay mẹ nhìn thấy sức khỏe của con có vấn đề?
- Con cũng cảm giác là vậy mẹ ạ!
      Mẹ Xuân suy nghĩ một lúc rồi nhìn Mộng Tuyền:
-Thời kỳ kinh nguyệt của con có bị trể không?
-Kinh nguyệt của con xưa nay không đều đặn! Lắm khi bị mất kinh nguyệt cả tháng trời!
-Con thấy trong người có những triệu chứng như: thèm ăn chua, nôn mửa hay mệt mỏi không?
-Dạ! Hơn hai tuần qua con cảm thấy trong người có những dấu hiệu giống như mẹ vừa nói.…
       Mẹ Xuân cúi mặt, lấy tay bóp vào trán trầm tư suy nghĩ rồi khẻ nói:
-Không lẽ con đã có thai.!
        Mộng Tuyền nghe mẹ đặt nghi vấn có thai nghén, cô nói hốt hoảng:
-Mẹ nói sao! Con có thai hả?
-Theo kinh nghiệm của mẹ mà thôi! Tốt nhất con phải đi gặp bác sĩ mới biết được kết quả chính xác.
        Hôm nay, sau khi đi khám bác sĩ phụ khoa trở về nhà, bác sĩ cho biết cô đã mang thai hơn tháng rồi! Mộng Tuyền nằm suốt cả buổi trong phòng ngủ suy nghĩ về bào thai trong bụng của mình. Đôi lần Mộng Tuyền định điện thoại báo cho Thành biết về đứa con oan nghiệt giữa cô và chồng, nhưng vì tự ái đã khiến cô không gọi! Mộng Tuyền đang suy nghĩ mông lung, mẹ Xuân dưới nhà gọi vọng lên:
-Con xuống ăn cơm.
       Mộng Tuyền đứng dậy đi xuống cầu thang đến ngồi vào bàn, khuôn mặt hiện lên nỗi lo lắng! Mẹ Xuân nhìn Mộng Tuyền khẻ hỏi:
-Kết quả của con khám bác sĩ thế nào?
       Mộng Tuyền thở dài đáp:
-Dạ! Bác sĩ cho biết con đã mang thai hơn tháng rồi!
-Éo le và oan nghiệt!
       Ngừng giây phút rồi mẹ Xuân góp ý Mộng Tuyền:
-Con phải báo cho thằng Thành biết để giải quyết vấn đề nầy!
        Không chờ Mộng Tuyền trả lời, mẹ Xuân tiếp:
-Nếu con cảm thấy vì tự ái mà khó nói nên lời thì để cho mẹ nói với thằng Thành. Nó phải có trách nhiệm với đứa con của nó chứ!
-Dạ! Con sẽ điện thoại báo tin cho anh Thành biết.
          Mẹ Xuân nhìn con gái mà nhớ về hoàn cảnh của bà khi xưa. Bà nhớ lại cách đây hơn mười lăm năm, khi còn là thiếu nữ, bà đã bị một người đàn ông dụ dỗ vào đường tình yêu và khiến bà mang thai rồi người đàn ông bạc tình đó bỏ bà đi biền biệt từ dạo đó! Vì hoàn cảnh kinh tế gia đình và tránh lời thị phi lối xóm, bà đã phải bỏ quê nhà lên Sài Gòn tìm việc làm sinh nhai. Nhưng rồi do khó khăn cuộc sống, bà phải đến bệnh viện xin phá thai! Từ đó, mẹ Xuân hận giới đàn ông nên sống đời độc thân cho đến bây giờ.
        Đã mấy hôm rồi Mộng Tuyền cố gắng liên lạc với chồng nhưng không được vì điện thoại của Thành đã đổi số khác. Mộng Tuyền quyết định đến công ty để gặp mặt và báo tin cho chồng biết về bào thai trong bụng của mình. Đây là lần đầu tiên cô tìm đến nơi làm việc của chồng. Vừa đến văn phòng cô gặp ngay chồng mình đang ngồi uống trà với một người phụ nữ xinh đẹp nơi phòng tiếp khách của công ty. Vừa thấy Mộng Tuyền bước vào cửa, Thành sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của cô. Vì sợ ảnh hưởng đến quan hệ với người yêu mới đang ngồi nói chuyện với mình, Thành làm mặt lạ hỏi Mộng Tuyền:
-Cô tìm ai?
       Thấy thái độ lạnh nhạt của chồng, Mộng Tuyền vì tự ái nên cô cũng giả vờ xa lạ với Thành, cô trả lời:
-Tôi đi tìm ông giám đốc hành chánh công ty cầu đường: Nguyễn Xuân Thành…
-Chính là tôi! Có chuyện chi hả cô?
       Thấy chồng giở trò trơ trẻn, tỏ cử chỉ xa lạ với mình, Mộng Tuyền định chữi Thành cho hả dạ , nhưng cô giữ bình tĩnh, nhẹ giọng:
-Tôi đọc trên báo Tuổi Trẻ, mục Rao Vặt. Biết được công ty của ông có tuyển dụng một nữ nhân viên hành chánh theo tiêu chuẩn: Ngoại hình đẹp, tốt nghiệp đại học, biết nói tiếng Anh và Hoa ngữ…
        Vừa nghe Mộng Tuyền nhắc đến những điều kiện tuyển dụng thư ký đăng trên báo Tuổi Trẻ, Hoàng Lan xen vào nói lã lơi với Thành:
-Anh giám đốc ơi! Sinh ngữ em không biết nhiều! Anh hứa thu nhận em vào làm thư ký riêng cho anh, anh giữ lời đó nha, nếu không thì em giận anh đó…
         Thành nhếch miệng mĩm cười, vừa trả lời Hoàng Lan vừa có ý chọc tức Mộng Tuyền:
-Nếu em qua được những điều kiện tuyển dụng của công ty khi phỏng vấn, xí nghiệp sẽ tuyển em vào làm việc.
         Hoàng Lan lại nhỏng nhẻo:
-Nhưng khả năng Anh ngữ của em rất hạn chế! Giám đốc giúp cho em vào làm, sau nầy em đi học bổ túc thêm sinh ngữ….
-Em phải qua cuộc phỏng vấn của ban hành chánh nhân viên.
-Anh là giám đốc hành chánh! Chẳng lẽ anh không có quyền hành để thu nhận người yêu của mình vào làm bên cạnh anh sao?
        Mộng Tuyền thấy hai người cứ nói chuyện đẩy đưa, lã lơi, không màn tới sự hiện diện của cô. Mộng Tuyền nhắc nhở Thành:
-Xin ông giám đốc trả lời về đơn xin việc của tôi?
       Thành quay sang nhìn Mộng Tuyền với ánh mắt lạnh lùng, rồi đưa tay chỉ về tấm bảng trên cửa ra vào, ghi hàng chữ Phòng Hành Chánh:
-Cô gởi hồ sơ cho nhân viên tiếp tân, chờ ngày thông báo phỏng vấn.
-Tôi chưa có làm hồ sơ xin việc! Tôi sẽ gởi cho văn phòng của ông sau.
         Nói xong, Mộng Tuyền quay mặt ra về không một lời từ giã Thành! Vừa đi, cô vừa khóc và tự hỏi: Tình đời là vậy sao! Mới hôm nào cô và Thành là đôi vợ chồng sống khắng khít trong căn phòng trọ với nhau, tuy chưa chánh thức cưới hỏi, nhưng hai người đã chung sống hơn bốn năm trời vui buồn chia sẻ, ngọt bùi đắng cay, rồi hôm nay bổng dưng trở thành người xa lạ! Mộng Tuyền nghĩ đến đây, đôi mắt cô tuôn trào dòng lệ tủi thân làm nhạt nhòa một vùng không gian trước mắt! ! Mộng Tuyền lấy trong chiếc ví ra mảnh giấy lau khô nước mắt rồi ghé vào quán cafê gọi ly nước uống, chờ đón Taxi về nhà.
      Ngồi nơi quán giải khát, Mộng Tuyền nhìn ra ngoài nhớ lại những ngày tháng sống bên nhau với Thành. Bây giờ, tâm trạng của Mộng Tuyền pha trộn những vui buồn với nhau, tạo dựng thành một cuốn phim dĩ vãng mà bi kịch cuộc đời của nhân vật chính là cô! Nhân vật chánh là một người con gái quê mùa, chơn chất, ngây thơ và dại khờ đã nghe lời ngon tiếng ngọt của một người đàn ông dày dạng kinh nghiệm tình ái dụ dỗ, cướp đi đời con gái của cô!!! Bây giờ Mộng Tuyền đã có thai! Phải chăng đây là một hoàn cảnh éo le giáng xuống cuộc đời của Mộng Tuyền!
      Mộng Tuyền nhớ lại những ngày còn thời con gái! Ngày đó, đối với cô, cuộc đời được nhìn qua lăng kính màu hồng chan chứa những ước mơ về tương lai rực rở! Trong chuỗi những ước mơ ấy, có ước mơ tầm thường của người phụ nữ lấy được người chồng thủy chung trọn kiếp. Nhưng ước mơ đã không thành! Mộng Tuyền đang suy nghĩ về những ngày tháng đi qua cuộc đời cô, lòng buồn hối tiếc tuổi xuân của mình. Bổng chuông điện thoại reo, Mộng Tuyền nhìn thấy số điện thoại mẹ Xuân hiện trên màn hình, biết mẹ Xuân lo lắng, cô lên tiếng:
-Con về ngay đây mẹ ơi!
      Mẹ Xuân bên kia đầu dây nói đánh yêu con gái:
-Con của mẹ hư lắm đấy! Đi cả ngày mà không điện về nhà cho mẹ biết! Con làm cho mẹ lo lắng.
      Nghe mẹ Xuân quan tâm đến mình, Mộng Tuyền cảm động, vừa trả lời vừa khóc thút thít:
-Con xin lỗi mẹ!
-Thằng Thành ăn hiếp con hả? Cho mẹ biết con đang ở đâu, mẹ đến gặp con và chữi nó cho mẹ hả dạ. Nó gạt gẫm con gái của mẹ…
-Con không sao mẹ ơi! Con về ngay.
        Quán cafê Chiều Tím chìm vào khoảng không gian vắng lặng và tối đen của màn đêm! Mẹ Xuân ngồi trên chiếc giường, bên cạnh đứa con gái, bà bàn cách giải quyết bào thai oan nghiệt trong bụng của Mộng Tuyền. Bà Xuân nhìn con gái, thở dài khẻ hỏi:
-Con định giải quyết thế nào về đứa bé trong bụng?
       Mộng Tuyền cúi đầu, khẻ đáp:
-Tâm trạng con bây giờ bối rối lắm! Mẹ quyết định dùm con.
       Bà Xuân trầm ngâm suy nghĩ giây lát rồi bà tâm sự cuộc đời của bà với Mộng Tuyền:
-Ngày xưa, mẹ cũng lâm vào hoàn cảnh như con bây giờ! Mẹ bị một người đàn ông gạt gẩm tình yêu của mẹ! Khi biết mẹ có thai, ông ta âm thầm ra đi biền biệt, không một lời từ giã! Lúc đó, vì rơi vào hoàn cảnh kinh tế túng thiếu nên mẹ phải vào nhà thương xin phá thai! Rồi sau đó, mẹ ân hận cho sự quyết định vội vàng của mẹ. Bây giờ nhớ lại vẫn còn ân hận, bởi vì đứa bé trong bụng mẹ nó không có tội tình gì, tại sao làm người mẹ mà mình phải giết đứa con ruột của mình!!!
           Bà Xuân nhìn Mộng Tuyền rồi lấy tay vuốt nhẹ vào mái tóc đứa con, khẻ bảo:
-Con bây giờ có mẹ bên cạnh. Tuy kinh tế gia đình mình không khá giả cho lắm, nhưng cũng sẽ nuôi được một người nữa. Mẹ quyết định giữ lại bào thai trong bụng của con. Dù sao nó cũng là giọt máu của con với thằng Thành. Mẹ không muốn con sau nầy sẽ hối hận giống như mẹ! Một lần lầm lỗi của mẹ đã làm cho mẹ hối hận đến bây giờ!
-Con nghe theo lời mẹ.
          Rồi tiếng thở dài của mẹ Xuân thốt lên:
-Hai mẹ con chúng ta có cùng hoàn cảnh khi Trái Tim Lầm Lỡ!!!!

Adelaide tháng 8/2015

Dương Đại Trường